Chết dưới tay Trung Quốc, Chương 1: Chẳng phải đả kích Trung Quốc, nếu là sự thật |
Viết bởi Peter Navarro |
Thứ bảy, 17 Tháng 11 2012 00:00 |
Death
by China hay Chết dưới tay Trung Quốc được viết bởi Giáo sư Kinh tế và
Chính sách Công cộng tại Đại học California, Irvine, Peter Navarro và
đồng sự Greg Autry. Quyển sách dày 320 trang này đã thống kê một cách
cặn kẽ những chiêu thức kinh tế, xã hội, chính trị, và quân sự của Trung
Quốc đã làm mất đi hàng triệu việc làm của Hoa Kỳ cùng mới 5 hiểm họa
quân sự mà Hoa Kỳ và thế giới tự do phải đối đầu trong những thập niên
tới. Gs. Navarro cũng phản biện mạnh mẽ những ý kiến của Thomas Friedman
về thuyết "Thế giới phẳng". Ông cho rằng thế giới quả thật sự phẳng chỉ
khi các quốc gia cùng tuân thủ một luật lệ chung. Trung Quốc không phải
là trường hợp này.
Lời mở đầu
Vào
cuối những năm 1980, Trung Quốc ở trong tình trạng đầy phấn khích và
đầy khả năng khi mà các luồng tư tưởng mới, quyền tự do cá nhân, và các
cơ hội kinh tế chảy ồ ạt vào từ Tây phương như một dòng sông cuốn đi
những rác rưởi của cuộc Cách mạng Văn hóa do Mao khởi xướng.
Trong những năm đầy hy vọng này, tôi là thành viên của một nhóm các lãnh đạo sinh viên trẻ đứng ra kêu gọi cải cách chính trị để hợp với tư duy mới và đưa Trung Quốc đàng hoàng vào với thế giới hiện đại. Chúng tôi đã tổ chức các cuộc biểu tình và đọc diễn văn tại các trường học và các quảng trường trên khắp đất nước, và chúng tôi nhiệt thành tin rằng giới lãnh đạo cao cấp nhất của đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ lắng nghe. Thay vào đó, phong trào của chúng tôi đã bị nghiền nát bằng làn súng xe tăng và những sự kiện bi thảm ngày 4 tháng 6 năm 1989 tại quảng trường Thiên An Môn, mà rất nhiều bạn đã kinh hoàng thấy trên TV. Ngày đó, nhiều thứ bị mất đi - không những chỉ mất mạng sống của rất nhiều người Trung Quốc dũng cảm mà chúng ta khóc thương mà còn mất cơ hội có một không hai để được sống tự do trong một Trung Quốc dân chủ với tương lai tươi sáng lạn nhất. Không lâu sau cuộc thảm sát tại quảng trường Thiên An Môn, tôi bị bắt giam, và cộng với hàng ngàn người biểu tình khác, đã phải chịu nhiều tháng bị tra tấn và ngược đãi. Trong thời kỳ đen tối này, tại nhiều nơi cực kỳ đen tối (hắc ám) khác nhau, nhiều bạn bè tôi đã chết; và cho đến hôm nay, một số nạn nhân Thiên An Môn còn sống sót vẫn đang còn bị lưu đày trong tù ngục hay trong các trại cưỡng bức lao động. Buồn thay, cả một thế hệ mới của thanh niên Trung Quốc chẳng biết điều gì đã xảy ra tại Thiên An Môn. Trong khi chúng ta sống ở Tây phương có thể tự do xem các đoạn video và hình ảnh trên mạng Internet liên quan đến vụ thảm sát, thì toàn bộ các tài liệu đó đã bị “tẩy rửa” theo đúng lễ nghi quan cách khỏi mạng Internet ở Trung Quốc bằng một đội quân kiểm duyệt hùng hậu. Cho đến nay tôi đã trải qua nửa đời người chiến đấu chống lại sự kiểm duyệt đó và đấu tranh cho tự do và dân chủ ở Trung Quốc. Hơn lúc nào hết, tôi nhiệt thành tin rằng bất cứ ai có lý trí ở bên ngoài Trung Quốc phải hiểu rõ được điều này: Hơn hai thập niên sau sự kiện Thiên An Môn, con hổ toàn trị vẫn không hề thay đổi các sọc vằn của nó. Thực vậy, khác hẳn với các quốc gia đã ổn định, sự chi tiêu của Trung Quốc cho công an và kiểm soát xã hội hiện đang ngày càng tăng, nhanh hơn cả ngân sách quốc phòng vốn đã tăng vùn vụt của Trung Quốc! Tôi thấy thật là điều mỉa mai hay đáng phẫn nộ khi thấy rằng chính nhiều quan chức đảng Cộng sản ngày xưa đã giám sát việc đánh đập, bỏ tù, và giết hại các bạn sinh viên của tôi trong sự kiện Thiên An Môn nay lại điều khiển sự bức hại không thương xót đối với các tín đồ tôn giáo như Pháp Luân Công (Falun Gong) và sự đàn áp tàn nhẫn các dân tộc thiểu số hòa bình như người Tây Tạng (Tibetants) và người Duy Ngô Nhĩ (Uighurs). Cũng chính đảng Cộng sản Trung Quốc đã cấp thời đàn áp mọi phong trào đối kháng chính trị như bản Tuyên ngôn Hiến chương 08 và Phong trào Cách mạng Hoa Lài đang lên. Chỉ có một thay đổi là bè lũ cầm quyền của thế kỷ mới này – hơn bao giờ hết - xảo quyệt hơn, lén lút hơn, và dùng kỹ thuật tinh vi hơn. Ngày nay, khi tôi đang sống thoải mái, an toàn, và tự do ở thành phố New York, tôi có thể hiểu được tại sao những người Tây phương lại khó có thể thấy rõ rằng đảng Cộng sản Trung Quốc là kẻ thù nguy hiểm – cho cả cho nhân dân Trung Quốc lẫn những dân tộc khác thế giới. Xét cho cùng, các nhà lãnh đạo ở Bắc Kinh trông có vẻ rất dễ mến trên TV, và ngày nay theo một chiến lược định sẵn họ cố gắng không lải nhải chống Tây phương như thời của Mao. Nhưng sự thật là sự thật, và chân lý vẫn là chân lý. Và khi các trang sách này lần lượt được mở ra, bạn sẽ đối mặt với từ sự thật này đến sự thật rành rành khác rằng kẻ cai trị ở Bắc Kinh vẫn tiếp tục đàn áp hung bạo những tiếng nói của chính người dân Trung Quốc ngay cả khi họ - một cách có hệ thống – làm tràn ngập thế giới bằng các hàng hóa nguy hiểm, sử dụng một loạt các vũ khí tác hại của chủ nghĩa con buôn và chủ nghĩa bảo hộ để hủy hoại nền kinh tế của Hoa Kỳ và Tây phương, và nhanh chóng trang bị vũ trang bằng những hệ thống vũ khí tốt nhất mà mạng lưới gián điệp tinh vi của họ có thể ăn cắp được từ Ngũ Giác Đài. Tôi cũng có thể hiểu tại sao những sự thực phũ phàng khiến cho ta thức tỉnh này lại có thể không ăn nhập gì với kinh nghiệm cá nhân của bạn. Khi du lịch đến Trung quốc, bạn có thể đã có một chuyến đi vui thích xuôi dòng Dương Tử, bị mê hoặc bởi đạo quân đất nung tại lăng Tần Thủy Hoàng, hứng khởi bước dọc theo Vạn Lý Trường Thành, hay bị hoàn toàn thu hút bởi Tử Cấm Thành. Hoặc thậm chí bạn có thể là một giám đốc kinh doanh người Mỹ ở Thượng Hải hay Thâm Quyến kiếm được bộn tiền và được thiết đãi các bữa tiệc thịnh soạn mà chẳng có lý do ngoài việc ngắm bầu trời trong xanh và một con đường gạch vàng trước mặt. Đáng tiếc là, hầu hết người Mỹ chưa bao giờ nhìn thấy một mặt khác của Trung Quốc và người dân Trung Quốc đã phải trả giá như thế nào cho tất cả sự “tiến bộ” này với một hệ thống sinh thái bị hủy hoại tàn khốc, tham nhũng, bất công xã hội, nhân quyền bị xâm phạm, thực phẩm độc hại, và quan trọng nhất là sự băng hoại tâm hồn con người. Mặc dù tôi nhớ Trung Quốc, nhưng Hoa Kỳ đã trở thành mái nhà thân yêu thứ hai của tôi; và sự hỗ trợ của người vợ đẹp cho tôi thấy hằng ngày rằng tại sao Hoa Kỳ là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới. Tôi cũng thấy sức mạnh này ở rất nhiều điều nhỏ bé ở Hoa Kỳ, ví dụ như dòng chữ trên bửng xe hơi: “Tự do không phải miễn phí” (Freedom is not free). Cá nhân tôi biết rất rõ câu nói trên là thật đến thế nào. Tôi cũng biết rằng cái giá của tự do không phải lúc nào cũng đánh nhau bằng quân sự. Mà nó còn bao gồm những sự hy sinh cá nhân, chính trị và kinh tế để tranh đấu một cách hòa bình cho các quyền con người và dám bảo vệ những nguyên tắc tự do và dân chủ. Sẽ không bao giờ là một sự lựa chọn sai lầm khi đòi hỏi rằng chúng ta phải sống xứng đáng với những nguyên tắc ấy như hai tác giả Peter Navarro và Greg Autry đã nêu ra trong cuốn sách gây xúc động sâu xa này. Chính điều đó giải thích tại sao đã đến lúc các công dân của thế giới phải thực sự đứng về phía nhân dân Trung Quốc - chứ không phải là về phía chế độ hà khắc và lỗi thời dã man đang cai trị họ. Nếu có một sự thật vĩnh viễn còn nổi bật lên sau sự kiện Thiên An Môn, thì sự thật đó là chỉ có một nước Trung Quốc tự do và dân chủ mới có thể làm lợi cho thế giới. Baiqiao Tang, người biểu tình tại quảng trường Thiên An Môn và là đồng tác giả của cuốn “Hai nước China của tôi: Hồi ký của một tên phản cách mạng Trung Quốc”, New York ngày 23/03/2011.
Chẳng phải đả kích Trung Quốc, nếu đó là sự thật
Chết
dưới tay Trung Quốc. Đây là mối hiểm nguy rất thực mà giờ đây tất cả
chúng ta phải đối mặt khi quốc gia đông dân nhất và nền kinh tế sẽ sớm
trở thành lớn nhất thế giới này đang nhanh chóng biến thành sát thủ lợi
hại nhất hành tinh.
Về mặt an toàn của người tiêu dùng, các thương gia vô đạo đức Trung
Quốc đang làm tràn ngập thị trường thế giới với một loạt sản phẩm, thực
phẩm, dược phẩm chết người, không gây gẫy xương, làm ung thư, thì cũng
dễ cháy, và độc hại.
Ngay cả trong khi hàng nghìn người chết bởi sự tấn công dữ dội của các
sản phẩm rác rưởi và độc hại của Trung Quốc, thì nền kinh tế và công
nhân Hoa Kỳ cũng đang chịu đựng "cái chết không kém phần đau đớn là sự
tử vong của nền tảng sản xuất của Hoa Kỳ".
Về mặt kinh tế, nhãn hiệu quái đản "Tư bản Quốc doanh" theo kiểu cộng
sản của Trung Quốc đã hoàn toàn xé bỏ những nguyên tắc của cả thị
trường tự do và thương mại tự do. Thay vào đó, "các vị cứu tinh" của
quốc gia được chính phủ hỗ trợ của Trung Quốc đã triển khai một hỗn hợp
vũ khí thuộc chủ nghĩa con buôn và bảo hộ để lần lượt tước đoạt hết
việc làm này đến việc làm khác từ những ngành công nghiệp của Hoa Kỳ.
"Vũ khí Hủy diệt Việc làm" của Trung Quốc bao gồm trợ cấp xuất cảng
bất hợp pháp, giả mạo tràn lan những sở hữu trí tuệ của Hoa Kỳ, bảo vệ
môi trường lỏng lẻo một cách tệ hại, và sử dụng đầy rẫy nhân công nô
lệ. Tuy nhiên, trọng tâm của chủ nghĩa con buôn Trung Quốc là hệ thống
tiền tệ được thao túng một cách vô liêm sỉ đã gây khó khăn rất lớn cho
các nhà sản xuất Hoa Kỳ, kích thích quá đáng xuất cảng của Trung Quốc
đã tạo ra một trái bom nổ chậm làm thâm hụt cán cân thương mại giữa Hoa
Kỳ - Trung Quốc gần một tỉ đô-la một ngày.
Trong khi đó, bất cứ công ty Hoa Kỳ nào muốn vượt qua "Vạn Lý Trường
Thành Bảo hộ" của Trung Quốc và bán hàng tại thị trường nước này cũng
phải nộp một khoản “tiền mãi lộ” bằng cách không chỉ phải chuyển giao kỹ
thuật cho đối tác Trung Quốc. Các công ty Hoa Kỳ cũng phải chuyển các
cơ sở nghiên cứu và phát triển sang Trung quốc, và vì vậy, xuất cảng
"nguồn sữa mẹ" tạo việc làm tương lai của Hoa Kỳ dâng cho địch thủ cạnh
tranh.
Cho đến nay hàng triệu việc làm trong ngành sản xuất của Hoa Kỳ đã bị
mất đi vì cái trò hề thương mại tự do của Trung Quốc, và chính công
nhân Hoa Kỳ cũng đã và đang là "loại" bị nguy cơ tuyệt chủng. Hãy xem
xét những điều sau đây:
Trong khi chúng ta đã mất hết việc làm này đến việc làm khác, nhiều
người Mỹ vẫn lầm tưởng rằng Trung Quốc chỉ sản xuất những sản phẩm rẻ
tiền và bình dân như giày dép và đồ chơi. Thực ra, Trung Quốc đang tiến
lên trong "chuỗi các mặt hàng có giá trị" và việc chiếm lĩnh thị phần
của nhiều kỹ nghệ có lợi nhuận cao nhất còn hoạt động của Hoa Kỳ - từ xe
hơi và hàng không vũ trụ đến thiết bị y tế tiên tiến.
Với sự hỗ trợ mạnh mẽ của chính phủ, các công ty Trung Quốc đang ráo
riết chiếm lĩnh các thị trường của cái gọi là kỹ nghệ "xanh" như xe hơi
điện, năng lượng mặt trời, và năng lượng gió. Dĩ nhiên, đó chính là
những kỹ nghệ các chính khách Hoa Kỳ rất thích rêu rao như là các nguồn
mới tạo ra việc làm tốt nhất của Hoa Kỳ.
Chẳng hạn, về mặt năng lượng gió, Trung Quốc hiện nay dẫn đầu thế giới
về mâu thuẫn trong chủ trương vừa sản xuất vừa bảo hộ ngành công
nghiệp turbin gió. Đó là vì trong khi các công ty Trung Quốc được chính
phủ trợ cấp tràn ngập thị trường thế giới những turbin thì các nhà sản
xuất nước ngoài như General Electric của Hoa Kỳ, Gamesa của Tây Ban
Nha, và Suzlon của Ấn Độ lại bị cấm đấu thầu các dự án ở Trung Quốc do
chính sách "Chỉ mua hàng Trung Quốc".
Sự nổi lên của Trung Quốc với vai trò không ai phủ nhận được là "công
xưởng" của thế giới đưa tới một trong những hậu quả nghiêm trọng nhất
là sự tiêu thụ ngày càng gia tăng một cách tham lam năng lượng và
nguyên liệu của trái Đất. Để nuôi bộ máy sản xuất của mình, Trung Quốc
phải tiêu thụ một nửa lượng xi-măng, gần một nửa lượng thép, một phần
ba đồng, và một phần ba nhôm của thế giới. Hơn nữa, tới năm 2035, nhu
cầu dầu hỏa của chỉ riêng Trung Quốc sẽ vượt tổng sản lượng dầu hỏa
hiện nay của toàn thế giới.
Đây là thói phàm ăn chết người. Vì để hỗ trợ cho thói phàm ăn này, các
viên chức chính quyền Trung Quốc đã leo lên chiếc chiếu thực dân đẫm
máu ngồi cùng các nhà độc tài sát nhân và các chế độ tàn bạo khắp thế
giới. Để làm điều đó, các viên chức chính phủ và nhà ngoại giao Trung
Quốc đã lạm dụng một cách thô bỉ nhất chính sách ngoại giao của Liên
Hiệp Quốc (LHQ) mà thế giới chưa từng thấy.
Là thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an LHQ, Trung Quốc có thể
tùy nghi phủ quyết bất cứ biện pháp chế tài nào của LHQ. Trong gần một
thập niên nay, những nhà ngoại giao cao cấp Trung Quốc đã dùng quyền phủ
quyết của Trung Quốc để mối lái một loạt các giao dịch "đổi máu lấy
dầu" và "cưỡng đoạt lấy nguyên liệu". Dưới đây là các sự kiện:
Việc Trung Quốc lạm dụng sứ mạng gìn giữ hòa bình của LHQ không phải
là những sự kiện riêng lẻ. Thay vào đó, chúng là một phần của chiến
lược "tiến ra ngoài", biến Trung Quốc từ một quốc gia từng theo chủ
nghĩa biệt lập thành một đế quốc thực dân bành trướng lớn nhất thế
giới. Đây là điều mỉa mai không nhỏ cho một quốc gia ban đầu được xây
dựng trên những nguyên lý Mác-xít chống thực dân và đã từng bị Đế quốc
Anh dùng cuộc chiến tranh thuốc phiện biến thành nạn nhân đau khổ ngay
trên đất họ.
Khắp châu Phi, châu Á, và Mỹ Latin sân sau của Hoa Kỳ, nhãn hiệu chủ
nghĩa thực dân thế kỷ 21 của Trung Quốc luôn bắt đầu với sự mặc cả hiểm
độc như sau: chi xài hậu hĩnh, cho vay lãi suất thấp để xây dựng hạ
tầng đổi lấy nguyên liệu và sự xâm nhập thị trường nội địa.
Dĩ nhiên, một khi đất nước đó nuốt phải miếng mồi thực dân này, thay
vì dùng nhân công địa phương, Trung Quốc sẽ mang đến đội quân kỹ sư và
công nhân khổng lồ để xây xa lộ, đường rầy xe lửa, hải cảng và hệ thống
viễn thông mới. Hạ tầng cơ sở này cả về nghĩa đen và nghĩa bóng lót
đường cho việc bòn rút và vận chuyển nguyên liệu. Và như thế, gỗ của
Cameroon, magnésium của Congo, thạch cao của Djibouti, mangan của Gabon,
uranium của Malawi, titan của Mozambique, molybdenum của Niger, thiếc
của Rwanda, và bạc của Zambia được chở về các công xưởng của Trung Quốc
ở các thành phố như Trùng Khánh, Đông Quan, và Thẩm Quyến. Sau đó, như
phát súng ân huệ cuối cùng của chủ nghĩa thực dân, Trung Quốc đổ thành
phẩm của họ vào thị trường nội địa tại các nước này - và do đó triệt
hạ các kỹ nghệ địa phương, đẩy cao tỉ lệ thất nghiệp, và nhận chìm các
thuộc địa mới lún sâu hơn nữa vào tình trạng bần cùng, đói nghèo.
Vũ trang đến tận răng
Ngay khi Trung Quốc bùng phát bằng cái giá mà tất cả các nước còn lại
trên thế giới phải trả, họ cũng dùng sự phát triển kinh tế nhanh chóng
của mình tài trợ cho một trong những gia tăng quân sự nhanh chóng và
toàn diện nhất mà thế giới chưa từng chứng kiến. Theo cách này, trong
tinh thần phương châm của Lê-nin là kẻ tư bản sẽ bán dây thừng dùng để
treo cổ chính hắn, mỗi "đô-la Walmart" người Mỹ chúng ta hiện nay chi
tiêu vào những thứ nhập cảng rẻ tiền giả tạo của Trung Quốc vừa là khoản
ký quỹ cho tình trạng thất nghiệp của chúng ta, vừa là khoản tài trợ
bổ sung cho một Trung Quốc vũ trang nhanh chóng. Dưới đây là vài điểm
mà bộ máy chiến tranh đó đang khoe khoang:
Dĩ nhiên, Hoa Kỳ không phải là quốc gia duy nhất nên e ngại sự nổi lên
của kẻ gây hấn châu Á mới và hùng mạnh này. Những nước láng giềng ngày
càng lo âu giờ đây đối mặt với nguy cơ tăng nhanh từ một kẻ bá quyền
châu Á đang lên với chính sách đe dọa chiến tranh và bắt nạt trong mọi
vấn đề từ tiếp cận các lộ trình thủy vận đến tranh chấp lãnh thổ âm ỉ
kéo dài.
Đại ca diện kiến tiết Xuân thầm lặng (*)
Hàng trăm triệu công dân Trung Quốc vô tội cũng đang lâm nguy. Họ là
những người phải đối mặt với nguy cơ cực kỳ lớn "Chết dưới tay Trung
Quốc ngay tại Trung Quốc" nảy sinh từ mô hình tăng trưởng kinh tế với ô
nhiễm lan tràn, chế độ thần quyền cứng nhắc dựa trên giai cấp của Đảng
Cộng sản, và một chủ nghĩa toàn trị cực đoan như George Orwell mô tả
trong tác phẩm "1984".
Về mặt ô nhiễm, một nền kinh tế nặng về chế xuất chú trọng quá mức vào
xuất cảng đã biến bầu khí quyển trên những trung tâm kỹ nghệ của Trung
Quốc thành đám mây che phủ độc hại lớn nhất thế giới. Hơn 70% suối,
sông, hồ chính của Trung Quốc bị ô nhiễm trầm trọng. Thậm chí một chuyến
du lịch xuôi dòng sông Dương Tử, phía trên đập Tam Hiệp, cho thấy kho
báu quốc gia nguyên sơ trước đây của Trung Quốc, nơi Mao đã từng bơi
qua giờ đây hầu như vắng bóng các loài chim và dấu hiệu của các loài
thủy sinh.
Trong khi đó, "Những gì xảy ra ở Trung Quốc không ở lại Trung Quốc".
Trong khi các nhà máy Trung Quốc tạo ra cơn lũ sản phẩm để chất lên kệ
các cửa hàng của Target và Walmart, thì các loại tro bụi ô nhiễm không
khí cực kỳ độc hại của Trung Quốc cũng bay hơn 6,000 dặm theo các dòng
khí đối lưu tầng trên khí quyển đến California, thả các chất thải độc
hại xuống dọc đường đi. Ngày nay, phần lớn mưa a-xit ở Nhật và Đại Hàn
là "Made in China", trong khi tỉ lệ ngày càng tăng các hạt bụi mịn phát
hiện trong không khí tại các thành phố bờ biển phía Tây như Los Angeles
cũng xuất phát từ các nhà máy Trung Quốc.
Về nguy cơ từ xã hội cứng nhắc, dựa trên giai cấp của Trung Quốc, sự
thật mỉa mai, cay đắng ở đây là Đảng Cộng sản cầm quyền cai trị không
phải là một đảng "Cộng hòa Nhân dân" chân chính mà là một chế độ thần
quyền thế tục. Trong khi Mác trở mình trong ngôi mộ và xác ướp Mao từ
chiếc hòm pha lê của mình hướng cặp mắt đờ đẫn vào quảng trường Thiên An
Môn, một tỷ lệ nhỏ dân số Trung Quốc trở nên giàu có cực kỳ cho dù cho
một tỉ công dân Trung Quốc tiếp tục sống đói nghèo trong một chế độ
chuyên chế như chủ trương của triết gia Thomas Hobbes, không được chăm
sóc y tế đầy đủ và chỉ một căn bệnh nhỏ cũng thành án tử hình.
Nền chính trị toàn trị của Trung Quốc cũng kinh hoàng không kém. Để
dập tắt bất đồng quan điểm, Đảng Cộng sản dựa vào công an và lực lượng
bán quân sự trên một triệu người. Mạng lưới theo dõi kiểu Orwell cũng
có khoảng 50,000 công an mạng. Các công an thực và ảo này không ngừng
cùng nhau trấn áp và đàn áp.
Cái chốt khóa bắt mọi người vào khuôn phép của chính sách trấn áp đó
của Trung Quốc là quần đảo ngục tù của các trại cưỡng bách lao động, nơi
hàng triệu công dân Trung Quốc bị lưu đầy - thường không được xét xử.
Bị giam ở trại tù Lao Cải thì vẫn còn được coi là “may mắn”; theo Tổ
chức Ân xá Quốc tế, hàng năm nước Cộng hòa Nhân dân này xử tử dân chúng
của mình nhiều hơn mấy lần các nước còn lại trên thế giới gom lại.
Ít ra thì xử tử bằng tiêm thuốc độc giờ đây được ưa chuộng hơn viên
đạn bắn vào đầu như trước vẫn làm. Tuy nhiên, đó không phải do lòng từ
bi dẫn đến "sự cải cách" hình thức tử hình này. Đơn giản là vì tiêm
thuốc độc dễ dọn hơn, ít nguy cơ người thi hành án bị nhiểm HIV, và dễ
dàng hơn nhiều cho việc thu hoạch các bộ phận cơ thể của nạn nhân để
bán ra chợ đen.
Phản bội nghiêm trọng nhưng tránh né còn nghiêm trọng hơn
Ngay cả khi vô số cái Chết dưới tay Trung Quốc diễn ra cả bên trong
nước Cộng hòa Nhân dân này và ở những xưởng máy chết chóc trên khắp thế
giới, các nhà lãnh đạo thương nghiệp, nhà báo, và nhà chính trị Hoa Kỳ
có quá ít điều để nói về nguy cơ lớn nhất duy nhất đối mặt với Hoa Kỳ
và thế giới.
Trong phạm vi lãnh đạo cao cấp, một số công ty lớn nhất của Hoa Kỳ -
từ Caterpillar và Cisco đến General Motors và Microsoft - đã hoàn toàn
đồng lõa với chính sách "chia rẽ" Hoa Kỳ "để trị" của Trung Quốc. Bi
kịch ở đây là khi chủ nghĩa con buôn Trung Quốc bắt đầu tấn kỹ nghệ Hoa
Kỳ vào cuối những năm 1990 - những kỹ nghệ như tủ giường bàn ghế, dệt
và may mặc bắt đầu sụp đổ hết ngành này đến ngành khác - cộng đồng và
các cơ quan thương mại như Phòng Thương mại Hoa Kỳ đã gắn bó với nhau.
Tuy nhiên, trong thập niên qua, khi mỗi việc làm của Hoa Kỳ và mỗi nhà
máy mới của Hoa Kỳ chuyển sang Trung Quốc, vì mối quan tâm thiển cận
nhằm tối đa hóa lợi nhuận, nhiều lãnh đạo công ty Hoa Kỳ đã điều chỉnh
theo đối tác Trung Quốc. Thật vậy, khi bánh mì của họ được phết bơ ở
nước ngoài, các tổ chức được gọi là 'Hoa Kỳ" như Thảo luận Kinh doanh
Bàn tròn và Hiệp hội các Nhà Sản xuất Quốc gia đã chuyển biến từ phê
phán gay gắt chủ nghĩa con buôn Trung Quốc thành những chiến sĩ cởi mở,
và thường rất xông xáo trong những cuộc vận động hành lang ủng hộ Trung
Quốc.
Trong khi nhiều Tổng giám đốc Điều hành công ty Hoa Kỳ trở thành những
chiến sĩ vận động hành lang cho Trung Quốc, các nhà báo Hoa Kỳ phần
lớn đã mất tích trong khi thi hành nhiệm vụ. Sự cắt giảm nhân sự của
các tờ báo và hệ thống tin tức truyền hình trong thời đại Internet dẫn
đến việc đóng cửa hay thu hẹp nhiều văn phòng tin tức ở nước ngoài. Kết
quả là các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ đã phải ngày càng dựa vào nguồn
tin từ báo chí của chính quyền Trung Quốc - một trong những bộ máy
tuyên truyền không khoan nhượng và hiệu quả nhất mà thế giới từng chứng
kiến.
Trong khi đó, tinh hoa của báo chí tài chính Hoa Kỳ - đáng chú ý nhất
là tờ Wall Street Journal - bám chặt trung với tư tưởng thị trường tự
do và thương mại tự do, dường như không biết đến một thực tế là "thương
mại tự do một chiều" của Trung Quốc hoàn toàn là sự đầu hàng đơn
phương của Hoa Kỳ trong thời đại chủ nghĩa tư bản quốc doanh của Trung
Quốc. Điều nghịch lý ở đây là thay vì xem cải cách thương mại là một
hình thức tự vệ chính đáng chống lại sự công kích không thương tiếc của
hành động "lợi mình, hại người" của Trung Quốc, báo chí như tờ Wall
Street Journal lại liên tục xỉ vả nguy cơ "chủ nghĩa bảo hộ" của Hoa
Kỳ. Tất cả đều quá vô nghĩa, nhưng tiếng trống ý thức hệ vẫn tiếp tục
vang lên.
Không một nhóm cá nhân riêng lẻ nào xứng đáng bị lên án hơn các chính
trị gia Hoa Kỳ vì tội đã nhu nhược, thụ động, và dốt nát khi để Trung
Quốc mặc sức lũng đoạn nền tảng sản xuất Hoa Kỳ và tiến hành tăng cường
quân sự trên qui mô lớn. Không phải vì Quốc hội Hoa Kỳ đã không được
cảnh báo đầy đủ về những hiểm nguy của một Trung Quốc đang nổi lên. Mỗi
năm Ủy ban Hoa Kỳ - Trung Quốc, được Quốc hội cung cấp ngân khoản, vẫn
xuất bản phúc trình hàng năm và nhiều tài liệu về mối nguy cơ đang nổi
lên này.
Chẳng hạn, Ủy ban Hoa Kỳ - Trung Quốc đã cảnh báo "hoạt động gián điệp
của Trung Quốc tại Hoa Kỳ rộng đến nỗi chúng trở thành nguy cơ lớn
nhất duy nhất về an ninh về khoa học kỹ thuật của Hoa Kỳ". Thực tế, đến
nay, mạng lưới gián điệp rộng lớn của Trung Quốc đã đánh cắp những bí
mật trọng yếu liên quan đến tàu khu trục mang tên lửa dẫn đường hệ
Aegis, máy bay ném bom B1-B, hỏa tiễn Delta IV, hệ thống dẫn đường cho
tên lửa đạn đạo ICBM, máy bay ném bom tàng hình Stealth, và phi thuyền
Con Thoi. Tin tặc và điệp viên Trung Quốc có hiệu quả như nhau trong
việc cung cấp chi tiết hệ thống phóng máy bay của hàng không mẫu hạm,
máy bay không người lái drone, thiết kế lò phản ứng tàu thủy, hệ thống
động cơ đẩy của tàu ngầm, cơ chế hoạt động bên trong bom neutron, và
thậm chí quy trình hoạt động rất chi tiết của tàu chiến hải quân Hoa
Kỳ.
Tương tự, về nguy cơ kinh tế, Ủy ban đã yêu cầu Quốc hội thừa nhận
rằng các thương nghiệp vừa và nhỏ của Hoa Kỳ "đương đầu với toàn bộ sức
mạnh của các thủ đoạn thương mại bất công, thao túng tiền tệ, và trợ
cấp bất hợp pháp của Trung Quốc cho các hoạt động xuất cảng của họ".
Bất chấp những cảnh báo này, Quốc hội tiếp tục đã làm ngơ những khuyến
cáo của ủy ban độc lập của chính Quốc hội và từ chối thức tỉnh trước
nguy cơ kinh tế và quân sự ngày càng tăng từ phía Trung Quốc.
Dĩ nhiên, Tòa Bạch Ốc phải chịu trách nhiệm tương tự. Cả hai tổng
thống George W. Bush và Barack Obama đã nói chuyện nhẹ nhàng và mang
gậy rất nhỏ khi đến Trung Quốc. Lý do của tổng thống Bush là sự lưu tâm
đến cuộc chiến ở Iraq và an ninh nội địa kèm với niềm tin mù quáng vào
đủ mọi thứ, trừ thị trường tự do. Chỉ trong nhiệm kỳ của Bush, Hoa Kỳ
đã từ bỏ hàng triệu việc làm cho Trung Quốc.
Về phần mình, Ứng cử viên Obama trong chiến dịch vận động bầu cử vào
năm 2008 đã hứa hẹn nhiều lần kiên quyết chấm dứt hoạt động thương mại
bất công của Trung Quốc, nhất là tại các tiểu bang công nghiệp chủ yếu
như Illinois, Michigan, Ohio, và Pennsylvania. Thế nhưng, từ khi nhậm
chức, Tổng thống Obama đã nhiều lần cúi đầu trước Trung Quốc về những
vấn đề thương mại then chốt, chủ yếu vì ông muốn Trung Quốc tiếp tục tài
trợ cho thâm hụt ngân sách khổng lồ của Hoa Kỳ. Trong khi Obama thế
chấp tương lai của chúng ta cho các ngân hàng Trung Quốc, ông ta không
hiểu được rằng chương trình tạo việc làm tốt nhất cho nước Hoa Kỳ là cải
cách thương mại toàn diện với Trung Quốc.
Lộ trình phía trước: Mọi con đường đều đổ dồn đến Bắc Kinh
Trong quyển sách này, chúng tôi sẽ trình bày một cách hệ thống các
dạng Chết dưới tay Trung Quốc chính - từ những thành tích kinh hoàng về
an toàn sản phẩm và sự hủy diệt nền kinh tế Hoa Kỳ đến sự nổi dậy của
chủ nghĩa thực dân Trung Quốc, sự tăng cường sức mạnh quân sự nhanh
chóng, và các hoạt động gián điệp táo bạo và trắng trợn của Trung
Quốc.
Khi làm điều đó, mục tiêu tổng quát của chúng tôi không chỉ cung cấp
cho độc giả một sự thật rành mạch và danh mục những sự lạm dụng của
Trung Quốc. Cuốn sách này cũng được dùng như một tài liệu hướng dẫn sống
còn và kêu gọi hành động tại một thời khắc quan trọng trong lịch sử
Hoa Kỳ và thế giới. Trừ khi tất cả chúng ta cùng nhau đứng lên đương
đầu với con Rồng này, phần còn lại của cuộc đời chúng ta và cuộc sống
của con cháu chúng ta sẽ kém thịnh vượng hơn nhiều - và lại nguy hiểm
hơn nhiều - so với Thời đại Vàng son mà nhiều người trong chúng ta đã
lớn lên.
Peter Navarro và Greg Autry
(*) Silent Spring - tác phẩm nổi tiếng của Rachel Carson xuất bản lần
đầu năm 1962, viết về sự hủy diệt môi trường của hóa chất, làm cho mùa
Xuân trở nên yên lặng vì không có tiếng chim muông thánh thót, tiếng
vạn vật rộn rã. Tựa đề "Big Brother Meets Silent Spring" tác giả ám chỉ
đại ca Trung Quốc giờ đây cũng phải đối diện mùa Xuân thầm lặng của sự
chết chóc.
http://vietnam.ca/vi/tai-lieu/cac-bai-viet-dang-luu-y/chet-duoi-tay-trung-quoc.html
|
No comments:
Post a Comment